Thời thanh xuân của tôi là vô vàn những giây khắc yếu đuối..
Yêu nhưng chưa bao giờ cảm thấy đủ.
Cần nhưng ngần ngại bày tỏ.
Luôn là tuyệt đối và không bao giờ thay đổi nhưng thời gian đã làm mọi thứ đổi thay…
Vào những ngày tháng trẻ, tôi đã sợ tuổi thanh xuân của mình qua đi mau và chỉ để lại những điều nuối tiếc. Vì thế, bản thân luôn cố gắng sống đúng. Không muốn làm tổn thương ai và tổn thương mình. Nhưng, con người ta đã, đang và sẽ hối tiếc theo một cách nào đó…
Không ai có thể so sánh tuổi thanh xuân của người này là sai lầm, của người kia là đúng đắn. Chỉ là.. khi đang bước qua nó, chúng ta có cảm thấy mỗi ngày đều đáng phải tiếp tục sống hay không…
Chúng ta có chấp nhận trả giá cho những ngu ngơ, vụng dại ấy hay không?
Cho những lần chỉ muốn biến mất khỏi cuộc đời.. Cho những lần chỉ muốn khóc trên vai ai đó.. Cho những lần chỉ biết cho đi..?
Đến thời điểm không quá già không quá non dại, tôi vẫn nghĩ có có hai thứ trên đời này phải có là: hạnh phúc và hạnh phúc hơn. Hạnh phúc là khi được tự do đam mê và sống không hối tiếc.. còn hạnh phúc hơn là tìm được một người đồng hành với mình trong cuộc đời này. Và dù thế nào, thì mình cũng đã hạnh phúc. Nếu có được cả hai thì có thể là người hạnh phúc nhất…
Gót chân Achilles của ai cũng là tình yêu. Chỉ có điều, nó được đặt ở những vị trí khác nhau.
Khi người ta kết nối với nhau bằng cảm xúc vô hình ấy thì..cuộc đời sẽ luôn luôn mất mát để được ước ao trở lại mà bù đắp nó…
Thời gian làm chúng ta thâm trầm với cuộc đời. Để những ngày sau sẽ trả lời cho những ngày đã qua. Để tuổi ba mươi sẽ trả lời cho những sợ hãi của tuổi đôi mươi. Và dù thế nào, có mơ hồ đến mấy thì cũng chỉ nên hạnh phúc hoặc hạnh phúc hơn mà thôi.