“12 triệu người nhưng dường như Sài Gòn vẫn là thành phố của những người cô đơn..”
Có những mối quan hệ mà chúng ta không thể đặt tên. Tại sao có những con người mà ta muốn trò chuyện hàng ngày nhưng thời gian gặp nhau chỉ có thể tính bằng “năm”? Tôi không biết nữa.
Có những người chỉ nên thuộc về “năm”. Vì có lẽ, họ đã là giờ, là ngày, là tháng của nhiều người khác nên chỉ có thể là “năm” của mình.
Thế là, những người cô đơn gặp nhau ở Sài Gòn, rồi trở lại vùng đất nơi mà họ thuộc về. Với người này, SG chỉ nên để đến rồi đi. Với người kia, nó là nơi dừng chân hẳn. Âu cũng là duyên như cái duyên ngắn hay dài. Với tôi lúc này, Sài Gòn vẫn là thành phố của những người cô đơn.