Ngồi chờ R ở hồ bán nguyệt ngay cổng trường bước vào, tôi lại mỉm cười. Ngôi trường này không nhiều cây cỏ lắm, mang một màu xám xịt nhưng lộng gió. Như nơi tôi đang ở… Thường thì càng rỗng gió càng thổi mạnh. Và hình như lúc này, tôi đủ những khoảng trống để ngắm nhìn sự xáo trộn mà nó đi qua rồi lấp đầy bằng My confession của Josh Groban.
…Một thói quen trở lại khi cần từ bỏ thói quen nào đó hiện tại. Vì bất cứ nguyên do gì… có thể gọi là thay thế cũng được. Song, cho dù có phủ nhận hay dứt khoát thì suy cho cùng cũng chỉ muốn níu lấy sự bình yên.
Tôi tìm thấy mình trong Moveable Feast vào một giấc trưa trên hội trường B trước giờ vào học. Cái nắng ê ê của Sài Gòn mùa này làm tôi thấy khô khan mà ngột ngạt. Thế nhưng, bầu trời lại xanh lạ kỳ, hai chân duỗi thẳng chạm tường, tôi ngồi dựa hẳn vào ghế và đón lấy những cơn gió hong khô giọt mồ hôi vì hơi nóng phả từ không khí. Thế mà, tôi lại như đi lạc vào cái nơi miên man lành lạnh vì mưa đổ trong những con chữ của cuốn sách. Bắt đầu ghi chép lại rồi mỉm cười vì hình như tôi hiểu… vì sao những câu tản mạn của anh lại như thế. Rồi… tôi cũng như thế. Chỉ vì không ngăn nổi mình kể chuyện đời sống một cách chân thật và giản dị. Và không thể ngừng ngăn nổi ước muốn được tự do cho dù có bị cầm chân cũng phải được tự do hay nổi loạn trong tâm trí.
Khung cửa sổ trống trải, đủ để thấy một khoảng trời bất tận. Những đợt gió thổi vô tình làm nhòe đôi mắt cay cay vì thiếu ngủ. Thế giới đã thật mờ ảo giờ bỗng nhạt nhòa như một giấc mơ trưa với những mái nhà đầu ngọn gió nghiêng ngả những tán lá chẳng chịt dây điện. Rồi tôi gục lên tay mình khi nào không hay. Chỉ biết đó là một giấc ngủ vài phút nhưng bình yên đến lạ. Bình yên như một khoảng trống đã được lấp đầy.
…
***
Hôm qua, tiếng lá rơi trước một cơn mưa bất chợt trời chiều làm tôi nao nao lạ lắm.
Cái bâng khuâng khi biết thời gian quá nhanh để hồi tưởng và cất giữ. Như vô vàn bong bóng xà phòng muốn chạm vào cũng chẳng kịp vì đã vỡ rồi.
Cái vô tâm của ông trời và cái bất cần của lòng người thường làm bản thân bối rối trước những cơ hội đã vụt mất.
Tôi dừng lại vì chợt nhớ một mùa lá đổ của Sài Gòn sắp đến.
Như bao nhiêu con người vẫn đi qua những hàng cây trút lá giao mùa, chỉ cần một tích tắc để hi vọng, vài giây để đánh mất, vài phút để không bao giờ trở lại, vài giờ để chờ đợi và vài năm để đi giữa hai bờ quên – nhớ… Nhưng tôi vẫn muốn được đi qua những mùa lá đổ của nơi này như hàng ngàn con người ấy.
Tôi nghĩ anh cũng như tôi, cũng có khi bất chợt yên lặng, chỉ để thấy đã quá vô tình với thời gian được sống. Chỉ để thấy cần phải dừng lại và cần được đi bên cạnh một ai khác ngoài cái bóng chao đảo của chính mình.
Có bao giờ, anh nghĩ… sẽ cùng tôi dừng lại một giây khắc chỉ để ngắm nhìn SG mùa lá đổ dù chỉ là một đoạn rất ngắn hay không?