Có phút giây em ngỡ đi được rất xa
Đã nhìn thấy chân trời những vần mây ấm
Những cánh chim chao nghiêng vẻ bình yên
Và làn gió khẽ đùa màn tóc rối.
Có những khi lòng chùng hiu quạnh
Giữa khoảnh khắc cô đơn và lạc lối
Cần lắm một con sóng lăn tăn tinh nghịch
Thỏa với đầy một chút cõi niềm riêng.
Có những khi mang một nét ưu phiền
Chỉ phảng phất nhưng không thể giấu nổi
Khi ánh mắt đã vẽ màu dịu vợi
Của xa xăm và của đơn côi.
Em lấp dần những khoảng trống xa xôi
Bằng thanh âm một tâm hồn đa cảm
Réo rắt, ngân nga, sâu lắng, thâm trầm
Như một dòng sông cứ dào dạt trôi
Mãi biến chuyển nhưng ngàn năm không đổi!
Để em tràn một chút nắng chơi vơi…