Chúng ta luôn muốn tìm đến một nơi
không có gió mưa, không có bão giông ở đó.
Mặt trời khuất lất sau hàng cây lá nhỏ.
Không nhiều lời, không chờ đợi.
Chúng ta luôn muốn giữ lấy một nơi
để mãi rong chơi đến khi cận kề cái chết,
để sóng đánh dạt bờ, con thuyền thấm mệt.
Trở về mà vẫn thấy bình yên..
Chúng ta cho những mộng tưởng là hão huyền
vì thế giới chỉ chờ đợi cơ hội để phán xét.
Chúng ta luôn phải bước đi thẳng nét
như vạch kẻ đường đâm thẳng xuống vực sâu.
Chúng ta là gì mà cứ mãi chờ nhau?
Không nói nên lời, biết đâu là bờ bến.
Không có niềm tin vào bất cứ điều gì đang đến…
Chúng ta là gì…
mà trái tim không thể cất tiếng một lần.
– Thơ của Chim Sẻ Tóc Xù-