Có khi nào em đã bỏ ngỏ mùa đông?

Ta đã bước trên đường dài nhung nhớ

Chỉ mong sao trú được bên hiên nhà nhỏ

Mà yên nhiên nghe gió động bốn bờ

Mà lòng tin mãi qua miền kia xưa

Khoảng trời đong đưa những hạt mưa mãi mãi

Mây trăm năm rồi cũng sẽ quay lại

Vì làm sao, quên hết tháng ngày mong

Vì làm sao, bỏ ngỏ được mùa đông…

Vào một buổi sáng bình thường, tôi vẫn thường tỉnh dậy trong cái nắng dịu nhẹ và tiếng chổi quét sân của Mẹ ngoài vườn. Tôi luôn thói quen nằm dài trong chăn ấm, ngỡ tiếng lao xao làm mình  bâng khuâng..

Tôi nhớ những buổi sáng đầu đông ra biển, thấy cặp tình nhân đi bên nhau, tay trong tay ấm áp, chân bước đều trên cát, để lại những kí ức không thể chia lìa. Rồi lại thấy người đàn ông khác, một mình bình thản đếm bước, như tìm lại những dấu chân xưa, đã bị thủy triều xóa nhòa..

Rồi một năm tôi trở lại đi bộ trên con đường đông vui cạnh biển, lãng đãng nghe nhạc với đôi vai nhỏ, bước chân chập nhịp hơn trước, những ngày tháng dài rộng quá, nuôi lớn nỗi nhớ mong, ánh mắt đã không còn nhìn về phía chân trời như trước..

Đánh đổi tất cả chỉ để quay lại mùa đông. Bàn tay ấm áp thương yêu cho cuộc đời bớt đau buồn vì xa cách. Đêm mưa nắng chiều trở nên yếu ớt. Mưa rơi như sương giăng mờ đỉnh núi. Mưa không ướt đất. Giọt nhỏ li ti,  bám vào tóc vào da thịt, tôi ngửa cổ mà nhìn trời cao.

Ngày về thăm nhà đáng lẽ phải vui, mà sao bỗng dưng thấy thoáng buồn. Dạo bước trên phố cũ thấy con đường vẫn thân thuộc. Bên đồi cỏ xanh um và những lối mòn có hoa vương nghiêng mình trong gió nhẹ.

Nhưng vẫn nhớ bên N trong chiều trên phố cổ, hoặc co ro trong buổi sáng mùa đông lạnh, đứng chờ nhau và nghĩ có người thân nào nơi xa cách?

Thích ngày nắm tay N đi 1 vòng quanh hồ, lá trúc liễu rủ sát bên bờ. Nước xanh um như vòm trời được nhuộm. Nhớ cf trên con phố dốc, chạy lên chạy xuống cùng hít hà hơi thở, khi tay đút vào áo và cổ còn quấn khăn … Tôi vẫn còn rất nhớ những ngày đông, bên N trong căn gác màu đỏ. Dù cuộc đời này có ít nhiều những ngày vui..

Rồi ta ngậm ngùi đưa tiễn xa cách , một năm một tháng hoặc một ngày, bởi rất có thể là chia tay vĩnh viễn. Và ta ngơ ngác trở về thuở ban xưa..

Em đã từng nói với tôi:

Em rời khỏi thành phố khi sương giăng từng ngả rẻ. Ánh đèn vàng hắt bóng đêm thành những nét cắt nghiêng ngả trên mặt đất. Em đã chọn một ngả không anh…

Mỗi một người, là một thành phố…

Thích một thành phố, thường thường là vì thích một người trong thành phố đó.

Rời xa thành phố này thường là vì muốn rời xa một người sống ở đó…”

Tôi nhớ những dòng viết của Quản Ngai trong bên cạnh Thiên đường là như thế. Và tôi quay lại đây chỉ để tìm lại bóng dáng em của những ngày đông giăng kín lối, của những ngày khi yêu thương cứ ngỡ là mãi mãi.

“Không có gì là quá đỗi đau thương, không có gì là quá đỗi hạnh phúc, không có gì là bi hoan li hợp, không có gì là lời đường tiếng mật. Tình yêu, tóm lại chỉ là một kiểu nương tựa lẫn nhau…”

Và nhiều khi chỉ cần sống bên cạnh thiên đường là đủ…

Có khi nào em đã bỏ ngỏ mùa đông?

The Road – IVy